Saturday, December 24, 2011

Để lòng theo chút nắng bên ngoài.

Chẳng có gì đâu em ở lại
Một chút cỏ hoa giữa tâm hồn
Tâm hồn một chút hồn cỏ lá
Cỏ lá tâm hồn một chiếc hôn
Chiếc hôn xưa ấy là hôn cũ
Đã phai mờ trên những lối đi
Đường về là gió, là mưa, là bão lũ
Nhưng gót chân em vẫn ấm áp một lời thề
Cứ ấm áp cho gót chân hồng mãi
Hồng như chiếc hôn cũ đã tàn phai
Em ơi em ạ hồng mất dấu
Sẽ mất dấu hoài giữa hư không
Hư không là gì hư không nhỉ
Là chút hồng phai chút hoài nghi
Hoài nghi là chiếc hôn có lẽ
Đã tàn phai quá giữa đường về

"Là chút hồng phai" - Trịnh Công Sơn


Hạnh phúc, niềm vui, nỗi buồn đau, bất hạnh, đâu chỉ có đếm trên đầu ngón tay là đủ. Đôi khi phải mượn cả tay người khác để đếm hết. Thế nên có nụ cười nào là tròn vẹn, có nỗi đau đớn xót xa nào mà không thể nguôi ngoai ?

Đã đi cả một quãng đường dài hơn nhiều người rồi. Tuổi 19 không thể chỉ kể vài ba chục phút là hết được. Có những con người đã đi qua, một số thì ở lại vẫn làm tròn bổn phận như những kẻ thổi hồn vào câu chuyện, còn mình thì vẫn cứ mải ngủ mê, ngủ quên trên một vốc kỷ niệm chưa tròn.

Chỉ có một việc vẫn luôn làm tốt hơn cả, là ban phát tình yêu cho mọi người. Con người có chối bỏ nó hay nồng nhiệt đón nhận, thì yêu thương vẫn mãi là thứ xa xỉ, loài người tặng nhau để làm quà.

1 comment:

  1. con người sống ở trên đời luôn mải mê kiếm tìm những điều không thực, tức là những cái mình chưa bao giờ chạm tới- những không có được thì luôn khao khát và rồi thì luôn đẹp.
    một chút ngẫm lại, thì trong cuộc hành trình rong ruổi 19 năm cuộc đời, mọi cảm xúc đều là món quà mà sự sống ban tặng, hãy cám ơn rằng ta vẫn còn sống và cảm nhận được những nỗi đau cũng như niềm vui.
    yêu thương chẳng bao giờ là đủ. yêu thương cho đi là yêu thương được giữ lại mãi...

    ReplyDelete