Nhiều cảnh vẫn nhạt nhòa vậy, nhạt nhòa thế mà lại thành những nguồn vui. Người ta mải miết sống cho nhanh chóng, mình chỉ đơn giản là đi, rồi gặp, rồi thì lưu trữ, cuối ngày lại đem ra trải đầy trong óc, mà ngồi nhớ có thế thôi.
Thì đấy.
Tối nay, ngồi trên nóc của một ngôi nhà cao tầng nhìn xuống người qua lại, tự hỏi vì sao mình có thể nhớ được nhiều người đến thế. Cuộc sống còn dài và đời còn cho ta gặp nhiều người, chẳng lẽ lại cứ ngày càng nhớ nhiều như vậy. Có mấy chốc ngồi cùng lũ bạn, tự nhủ mình đã quên đi phần nhiều nhưng không. Người thì vẫn còn ở đấy, dạo qua dạo lại trong tâm trí sau những chốc ngủ quên. Đôi khi người còn ở trước mắt thì lại nhớ nhiều hơn, người đi khuất rồi thì lại cứ để cho đi mãi, rồi thì đi luôn ra khỏi tâm tưởng, tự nhủ như vậy có lẽ sẽ tốt hơn chăng ?!
Để rồi cho tới cuối ngày, về với chăn ấm đệm êm, nhắm mắt nằm mơ một giấc mơ đẹp hơn thực tại để biết mình vẫn ổn. Nhớ về lời một người bạn Úc chẳng quen chẳng biết mà cũng có cả một tối nói về tương lai dông dài ngay trong buổi đầu gặp mặt: "Ít nhất thì, mày biết mày cần gì và muốn gì. Tao thấy mày tội nghiệp, như tao, tao học cái tao thích, xách ba lô đi đây đi kia, làm những việc tao muốn làm, gặp những người tao muốn gặp, thử những cái tao chưa thử. Đời còn dài, trải nghiệm còn nhiều, mày thì còn trẻ, sao phải sống cuộc đời của nhiều người khác, such a big shame. Tao mời mày ăn đêm được chứ ?!"
Tự thấy bản thân đang sống đúng, chỉ là sống không hay mà thôi.
Hà Nội lạnh quá.

No comments:
Post a Comment